Thơ: Nguyễn Tất Nhiên
Duyên Tình Con Gái B ắ c
Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa Thương lại bóng hình người năm năm trước…
Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang Nhớ duyên dáng, ngây thơ mà xảo quyệt!
Ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết Nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ Nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ Nên hùng hổ để đợi giờ thua thiệt!
Nghe nói em vừa thi rớt Luật Môi trâm anh tàn héo nụ xa vời Mắt công nương thầm khép mộng chân trời Xin tội nghiệp lần đầu em thất vọng!
(Dù thật sự cũng đáng đời em lắm Rớt đi Duyên, rớt để thương người!) Ta – thằng ôm hận tú tài đôi Không biết tìm ai mà kể lể
Chim lớn thôi đành cam rớt lệ Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh! Nếu vì em mà ta phải điên tình Cơn giận dữ đã tận cùng mê muội
Thì đừng sợ, Duyên ơi, thiên tài yếu đuối Tay tre khô mối mọt ăn luồn Dễ gãy dòn miểng vụn tả tơi xương Khi tàn bạo siết cổ người yêu dấu!
Em chẳng bao giờ rung động cũ Ta năm năm nghiệt ngã với tình đầu Nên trở về như một con sâu Lê chân mỏng qua những tàn cây rậm
Nuôi hy vọng sau ngàn mưa nắng lậm Lá xanh em chưa dấu lở loang nào Ðể ta còn thi sĩ nhất loài sâu Nhìn lá nõn, tiếc, thèm… đâu dám cắn!
Nếu vì em mà thiên tài chán sống Thì cũng vì em ta ngại bước xa đời!